MỘT HÀNH TRÌNH GIAN NAN
Hiện tại Trang sợ nhất điều gì?
Mình từng trải qua nhiều chuyện tồi tệ trong cuộc sống. Mất đi người mẹ mà mình yêu thương nhất cũng là người yêu thương mình nhất trên đời. Bị người mình yêu ruồng bỏ. Một mình sang nước ngoài đi làm chịu biết bao cô đơn và xót xa. Bơ vơ lạc lõng giữa đời ở tuổi 27 ở một đất nước xa lạ, không bạn bè thân thiết. Ở Việt Nam, nhà mình không khá giả, ba từ lâu đã có gia đình mới, anh chị em cũng có cuộc sống riêng, ai ai cũng có cuộc sống riêng. Mỗi khi mệt mỏi, chóng vánh, mình không có nhà đúng nghĩa để về. Mình ước, mình có một ngôi nhà của riêng mình ở Việt Nam, để khi cô đơn mệt mỏi, mình có nơi để về nuôi dưỡng lại tâm hồn.
Khi trải qua những chuyện không may trong quá khứ, mình nghĩ mình thật tội nghiệp, thật đáng thương. Nhưng đáng tiếc, không ai thương mình. Chỉ có bản thân mình thương mình, tự giải quyết những vấn đề của mình, tự dìu dắt những cảm xúc trồi sụt của bản thân đi qua bao năm tháng, cố gắng giữ mình đừng gục ngã trên con đường mình đang đi.
Mình rất nhớ những khoảng thời gian trước khi mình sang Úc. Không biết sao, dù lúc đó mình chưa có cuộc sống mà mình hằng mơ ước, không có công việc ổn định, không có bất kỳ điều gì mình ao ước về vật chất, lẫn tình cảm, nhưng mình lại có ước mơ và hy vọng. Một cảm giác lâng lâng khi có niềm tin vào cuộc sống và hy vọng vào ngày mai những điều mình mơ ước sẽ thành sự thật. Dù có cách xa bao nhiêu so với thực tại, những ngày tháng ấy, mình lại cảm thấy tích cực và hạnh phúc rất nhiều. Kể cả những ngày tháng đen tối của cuộc đời mình, như lúc mình mất mẹ, lúc người yêu ruồng bỏ, mình có mất mác, có khổ đau, nhưng vẫn luôn còn hi vọng, dù là nhỏ nhoi.
Bây giờ, khi vừa sáng nay, khi đi bộ trong gió se lạnh của mùa Xuân nước Úc, ánh nắng nhẹ nhàng chan hoà mang theo hơi ấm và sự thơm mát của mùa Xuân. Mình nhận ra, mình đang ở đất nước mà mình ao ước, đang có cơ hội kiếm tiền mà mình ao ước, đang có nhiều cơ hội rộng mở. Mình biết những điều đó, những điều mình có đã nhiều hơn và tốt hơn rất nhiều so với 2 năm trước khi mình đang ở Việt Nam. Vậy tại sao, trong mình lại trống rỗng, đôi mắt vô hồn, gương mặt không vương nụ cười mà ngày xưa mình vẫn có? Mình đi dưới gió Xuân, cảm giác mùa Xuân ở Úc cũng nắng nhẹ, gió se lạnh như mùa Xuân Việt Nam, cảm giác nhớ mùa Xuân Việt Nam len lỏi vào từng hơi thở, từng cái chạm nhẹ của làn da với cái nắng cái gió. Mình tự hỏi, phải chăng mình đã đánh mất tình yêu và hy vọng vào cuộc sống? Hay giấc mơ Úc quá khác so với thực tại khô khan, vất vả và cô đơn. Gần hai năm ở Úc, là gần hai năm mình cảm thấy, mình không thuộc về nơi này, một cô gái lạc giữa biển người xa lạ, ngôn ngữ xa lạ, thức ăn xa lạ, mọi thứ đều như mới. Mình phải học lại từ đầu, đến bây giờ mình mới chật vật thấy ổn hơn một chút. Nhưng đến lúc mình có thể giao tiếp tự tin hơn, biết nhiều hơn về cuộc sống ở nơi đây, thì cơ thể lại kiệt quệ, vì lao động chân tay. Mình cảm thấy rõ sự già đi trên khuôn mặt, sự xuống cấp của sức khỏe, bao nhiêu là vấn đề đáng báo động về thể chất như đau ngực, đôi khi khó thở, thở nặng nề, cơ thể đau nhức, trào ngược dạ dày,… Và sức khỏe tinh thần cũng tệ nhất từ trước đến nay, cảm xúc dễ thay đổi, nhạy cảm, dễ stress, suy nghĩ tiêu cực, và tăng cân. Hôm nay ngày 17 tháng 10 năm 2023, mình chạm mốc 55kg, trong khi mình chỉ cao 1m56,mình từng có thân hình cân đối ở cân nặng 46kg. Mình nhìn bản thân mình trong gương, nước mắt cứ chực trào, mình đã thay đổi nhiều quá! Liệu mọi thứ có xứng đáng!
Mọi người, khi biết mình sang Úc đi làm, chỉ quan tâm về lương tháng mình kiếm được bao nhiêu. Hiếm người quan tâm mình sống thế nào. Mọi người đoán già đoán non, còn đồn mình làm tháng 100 -200 triệu. Nhưng ít ai thấy những tháng 30 ngày chỉ làm vài ngày, nghỉ 3 tuần liên tục vì lượng người đông mà việc thì thiếu, họ đâu biết, ở đâu tiền cũng khó kiếm,họ cũng đâu biết trong những đêm đông lạnh giá của xứ người, cơ thể mình đau nhức, uể oải như thế nào sau những tháng ngày làm việc liên tục ngoài trời nắng gió ,từ mùa Đông rét buốt có khi xuống tới 0 độ đến mùa hè nóng hừng hực 40 độ. Có người nói, như thế thì về đi, ở lại chi để than trời kể khổ. Mình thấy thật chua chát cho miệng đời. Không lẽ khổ không được than và cứ khó khăn lại bỏ về!
Hiện tại, mình không còn nhiều tiền, một phần mình cho gia đình, một phần cho mượn, một phần khác mình trả nợ, lương tháng hiện tại mình cũng không ổn định và cũng không cao như mọi người nghĩ. Mình cũng tự thất vọng vì những kỳ vọng về mức lương trước khi sang Úc. Mình già hơn và mập hơn. Mình xuống cấp toàn diện so với mình trước đây. Mình chán ghét công việc và cuộc sống hiện tại. Ước mơ ngày xưa của mình, trở thành một người xinh đẹp, giỏi giang và tích cực cũng đang dần dần trôi xa, mình càng ngày càng thấy cuộc sống vô vị, dần mất đi hy vọng sẽ trở thành mình trong những ước mơ năm xưa. Thực tại thật khô khan và khốc liệt.
Vậy, đi qua bao thăng trầm, giờ đây mình mới nhận ra, mình sợ nhất cảm giác ngay lúc này, cái cảm giác tiệm cận chứng trầm cảm. Cái cảm giác mình đã cố gắng tích cực hơn nhưng vẫn không thoát ra được vũng sình lầy của cảm xúc tiêu cực, càng vùng vẫy, càng lún sâu.
Trang viết blog này không phải vì cần mọi người động viên, cũng không cần ai thương hại, Trang chỉ muốn viết ra để trút nỗi niềm tâm sự. Trang vẫn ổn, vẫn còn cựa quậy, còn vùng vẫy, mình chưa đầu hàng. Nhưng Trang muốn lắng đọng hơn, ít dùng mạng xã hội hơn. Để xem, điều gì đang ở sau đám mây đen kia. Phải chăng là một trận mưa tưới mát tâm hồn Trang.
-
Blog
MỘT HÀNH TRÌNH GIAN NAN Hiện tại Trang sợ nhất điều gì? Mình từng trải qua nhiều chuyện tồi tệ trong cuộc sống. Mất đi người mẹ mà mình yêu thương nhất cũng là người yêu thương mình nhất trên đời. Bị người mình yêu ruồng bỏ. Một mình sang nước ngoài đi làm chịu…